“Professional is time” là câu nói từ đầu mình đã được các bác chụp ảnh chuyên nghiệp khuyên, càng học và làm mới thấy nó đúng. Chụp ảnh chuyên nghiệp là một thứ không thể vội vàng, bạn phải đủ lớn mới có thể có được những bước đi vững chắc. Một đứa trẻ có thể đi vững được 2-3 bước nhưng đi 1 đoạn đường dài nó sẽ ngã. Tám chuyện với stylist Liên Nguyễn, cả hai đứa đều gật gù với câu này. Có những điều mà chỉ có trải nghiệm qua thời gian, qua cuộc sống chúng ta mới cảm nhận được nó đẹp, nó hay ở chỗ nào. Bảo chúng ta bắt chước một ai đó sẽ là dễ, nhưng để làm ra một cái gì đó là của riêng thì cần sự trải nghiệm, có thể là về kinh nghiệm từ những lời đóng góp, từ cảm nhận về cuộc sống hay những lần ngã đau.
Theo mình, bản thân cái đẹp nó là sự cảm nhận từ bên trong, tích lũy dần qua những gì chúng ta tiếp xúc, nhìn ngắm và trải qua…. May mắn một điều là chúng tôi là những người đã được đi đây đó nhiều, tiếp xúc với những nền văn hóa khác nhau, và có lẽ những ảnh hưởng của những năm tháng chu du khắp nơi vẫn còn đọng lại trong những suy nghĩ và cảm nhận, để chúng tôi có được những suy nghĩ và định hướng thẩm mỹ của riêng mình. Giữa nhừng dòng chảy vội vàng và xô bồ của cuộc sống, chúng tôi vẫn chọn cho mình một con đường có phần hơi bình lặng hơn, thư thả hơn một chút. Thong thả để tâm trí được thoải mái, để được học và làm những thứ mình yêu thích.
Nếu như trước đây những tấm hình được chụp khá nhanh, sửa hậu kì cũng nhanh thì giờ đây mọi thứ ngày càng chậm lại và ít đi. Vật lộn với nhau cả buổi cũng chỉ được 1-2 tấm gọi là tạm được. Có làm chuyên nghiệp rồi mới thấy là cái công việc này nó đòi hỏi kiên nhẫn và tỉ mỉ tới bao nhiêu. Dùng từng đầu tăm chỉnh lại 1-2 mắt xích dây chuyền, xoay đi xoay lại các góc, chụp lên chụp xuống….review ảnh….nhăn nhó….rồi lại chụp và chụp. Có những khi gặp những đối tượng khó, chụp từ sáng tới tối vẫn không thể ra cái mà mình mong muốn thì cái cảm giác ức chế nó phọt lên tận óc. Lại ra nghe tí nhạc, uống cốc nước mía ngắm nghía sự đời tí….rồi lại làm việc tiếp….cứ như thế….cả một team cùng làm mà cũng chẳng ai dám kêu mệt.
Trong chụp ảnh sản phẩm, vật liệu là thứ rất quan trọng, tiếc rằng ở Việt Nam chưa có trung tâm nào đào tạo bài bản và chuyên sâu về lĩnh vực này. Để có được kiến thức về thao tác vật liệu, đó là cả một quá trình tìm chỗ bán, về nhà chế đồ, thử nghiệm, thất bại, tìm hiểu lý do, rồi lại mua đồ, thử nghiệm….cho tới khi có được cái mình mong muốn. Nhiều khi bỏ ra 10 thì sau khi thử thì vứt đi 9, chỉ dùng được 1 hoặc chả có cái gì. Chỉ đơn cử như vật liệu tản sáng, không biết đã thử qua bao nhiêu loại và chế bao nhiêu thứ cho mục đích này từ giấy(tỉ loại), bìa, nhựa, mica, alu, vải, xốp, nilon……lủ khủ, lần nào thử xong studio cũng như bãi rác ….tất cả đều được tính bằng thời gian và tiền bạc. Nhiều khi có nhiều người hỏi 1 câu thì dễ nhưng để có được câu trả lời thì ko hề dễ chút nào, và có làm rồi thì mới hiểu là tại sao….tóm lại cũng là thời gian.
Chụp ảnh chuyên nghiệp là một con đường dài không có đích đến và chúng tôi vẫn đang đi một cách từ từ trên con đường đó, chậm thôi nhưng tận hưởng những trải nghiệm sáng tạo trên hành trình. Cũng vì yêu nhiếp ảnh, yêu cái đẹp mà chúng tôi cũng không nhận những công việc mà chúng tôi không thể làm tốt nhất, đơn giản vì chúng tôi hiểu rằng chỉ cần làm ra một thứ không tốt thì công sức chúng tôi gây dựng sẽ đổ bể, lại đi vào vết xe đổ của dịch vụ hiện nay. Nghiêm khắc với bản thân và công việc, kết quả của công việc tự sẽ nói lên tiếng nói của chính nó.
– Như một lời tâm sự –