Tôi tin rằng màu sắc thực sự là một trong những yếu tố chủ quan nhất mà tất cả chúng ta đều hiểu, nhưng chúng ta lại không có cách thực sự nào mô tả hoặc diễn dạt nó cho người khác. Nếu coi màu sắc như một ngôn ngữ., tôi có thể nói từ “Đỏ” với bạn và bạn sẽ chiểu màu đỏ này theo thế giới quan của bạn, nhưng nó vẫn còn khá mơ hồ.
Chi tiết hơn, chúng ta có thể nói “Đỏ huyết dụ đậm”. Bây giờ chúng ta đang tiến gần hơn đến việc nói về cùng một màu, nhưng chúng ta vẫn còn cách xa việc cả hai cùng nói về chính xác cùng một màu. Để chính xác hơn, tôi có thể sử dụng thuật ngữ #b90012. Đây là mã hex chính xác cho một màu trong thế giới của máy tính chúng ta. Với ngôn ngữ này, bây giờ chúng ta có thể giao tiếp chính xác các màu cho nhau… hoặc không?
Vấn đề ở đây là bạn và tôi sẽ thấy các phiên bản khác nhau của những màu đỏ đó. Chúng ta sẽ không bao giờ biết chúng khác nhau như thế nào, nhưng mỗi cá nhân con người đều có sự hiểu biết về màu sắc theo thế giới quan của họ. Hãy nhớ rằng, một người mù màu không biết họ bị mù màu cho đến khi người khác nói với họ rằng họ bị mù màu. Màu sắc hoàn toàn chủ quan và cuối cùng là tương đối đối với cá nhân và màu sắc chỉ có liên quan khi chúng ta muốn tương tác và giao tiếp với nhau.
Tôi sẽ đưa bạn trở lại phép loại suy ngôn ngữ từ trước đó. Tôi có thể nói số hex b90012 cho bạn bằng giọng Bắc Ireland và bạn có thể nói cùng màu b900012 bằng giọng Nam London. Đó là cùng một màu, nhưng chúng vẫn độc đáo theo cách cá nhân đối với mỗi người. Màu sắc là duy nhất đối với bạn và cách bạn diễn giải nó. Nhưng vậy thì sao?
Chủ đề xác định màu sắc này ban đầu bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi nhiều năm trước. “Màu sắc chính xác” mà ngành nhiếp ảnh của chúng ta liên tục nói rằng chúng ta cần đạt được là gì?
Bạn có thể tranh luận rằng đó là màu sắc của đối tượng mà chúng ta đang chụp, nhưng ngay cả khi đó chúng ta cũng gặp vấn đề. Ánh sáng chiếu vào đối tượng đó sẽ thay đổi màu sắc của nó. Ánh sáng mặt trời vào buổi trưa sẽ tạo ra một màu sắc rất khác so với ánh sáng mặt trời vào buổi tối. Và ngay cả khi đó, màu sắc vẫn là chủ quan.
Vậy tại sao tất cả chúng ta lại theo đuổi màu sắc “chính xác”?
Tôi tin rằng đó là một hiện tượng tương đối chỉ mới xuất hiện gần đây. Tôi không nghĩ rằng các họa sĩ thế kỷ 18 đã lo lắng về việc màu sắc của họ có “chính xác” hay không. Tôi thậm chí không tin rằng các nhiếp ảnh gia thế kỷ 20 đã lo lắng về điều đó. Vậy tại sao chúng ta lại làm vậy? Tôi có một vài giả thuyết.
- Lợi nhuận:
- Tôi tin rằng rất nhiều điều này là do lợi ích thương mại thúc đẩy. Nếu chúng ta có thể thuyết phục mọi người rằng có một “màu sắc chính xác” và chúng ta có thể bán cho họ một thiết bị sẽ cho phép họ đạt được điều đó, thì chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền.
- Công nghệ:
- Tôi cũng tin rằng sự gia tăng công nghệ đã đóng một vai trò nào đó. Khi chúng ta có thể đo lường và định lượng màu sắc, chúng ta bắt đầu nghĩ rằng chúng ta có thể kiểm soát nó.
- Sự ám ảnh:
- Tôi cũng nghĩ rằng đó là một phần của sự ám ảnh chung của chúng ta với sự hoàn hảo. Chúng ta sống trong một thế giới mà chúng ta luôn được dạy rằng chụp ảnh phải đúng màu, đạt được màu hoàn hảo, tạo ra những hình ảnh hoàn hảo. Chúng ta bắt đầu tin rằng chúng ta cần phải đạt được sự hoàn hảo tương tự trong công việc của mình.
Bất kể lý do là gì, tôi tin rằng việc theo đuổi “màu sắc chính xác” là một sự lãng phí thời gian. Tôi tin rằng chúng ta nên tập trung vào việc sử dụng màu sắc để kể chuyện, để tạo ra cảm xúc và để thể hiện bản thân.
Vậy chúng ta hãy nói về thang đo Kelvin
Tôi muốn nói về thang đo Kelvin. Tôi tin rằng nó là một phần của vấn đề này. Thang đo Kelvin là một thang đo nhiệt độ. Nó được phát triển bởi William Thomson, Nam tước Kelvin. Nó được sử dụng để đo nhiệt độ tuyệt đối.

Không có mối liên hệ vốn có nào giữa thang đo Kelvin và nhiếp ảnh. Chúng ta chỉ sử dụng nó vì nó là một cách thuận tiện để đo nhiệt độ màu của nguồn sáng. Nhưng ngay cả khi đó, nó cũng không hoàn hảo.
Ví dụ, các nhà sản xuất máy ảnh khác nhau sử dụng các cài đặt Kelvin khác nhau. Điều này có nghĩa là cùng một nguồn sáng sẽ có nhiệt độ Kelvin khác nhau trên các máy ảnh khác nhau.
Vậy điều này có nghĩa là gì? Điều đó có nghĩa là thang đo Kelvin không khách quan như chúng ta nghĩ. Đó là một công cụ hữu ích, nhưng nó không phải là câu trả lời cho mọi thứ.
Vậy chúng ta nên làm gì?
Tôi tin rằng chúng ta nên ngừng lo lắng về việc đạt được “màu sắc chính xác”. Thay vào đó, chúng ta nên tập trung vào việc sử dụng màu sắc để kể chuyện, để tạo ra cảm xúc và để thể hiện bản thân.

Chúng ta nên tin tưởng vào phán đoán của chính mình. Chúng ta nên sử dụng màu sắc theo cách mà chúng ta thấy phù hợp.
Và chúng ta nên nhớ rằng màu sắc là chủ quan. Những gì có vẻ “chính xác” đối với chúng ta có thể không có vẻ “chính xác” đối với người khác. Và điều đó hoàn toàn ổn.
Kết luận
Tôi không nói rằng chúng ta nên bỏ qua sự chính xác của màu sắc. Tôi chỉ nói rằng chúng ta nên ngừng ám ảnh về việc đạt được “màu sắc chính xác” hoàn hảo.
Tôi tin rằng chúng ta nên tập trung vào việc sử dụng màu sắc để kể chuyện, để tạo ra cảm xúc ở phía người thưởng thức nó.
Và tôi tin rằng chúng ta nên tin tưởng vào phán đoán của chính mình vì nó phản ánh thực chất thế giới quan của bạn, làm bạn khác biệt với những cái gọi là “tiêu chuẩn” xung quanh.