Theo tập thể cơ sở dữ liệu: Women Photograph, mặc dù 70-80% số nhiếp ảnh gia mới tốt nghiệp là nữ nhưng phụ nữ vẫn chỉ chiếm 15% trong số các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Ngày Quốc tế Phụ nữ là cơ hội tuyệt vời để tôn vinh 15% phụ nữ đó. Trong bài viết này, tôi phỏng vấn một số nhiếp ảnh gia nữ với hy vọng truyền cảm hứng nhiều hơn nữa để các bạn nữ có thêm động lực trên hành trình của mình.
Deanne Fitzmaurice
Nhiếp ảnh gia nữ đầu tiên của chúng tôi không cần giới thiệu: Deanne Fitzmaurice. Fitzmaurice đã chụp ảnh các sự kiện thể thao lớn bao gồm Super Bowls, Thế vận hội và World Series. Cô cũng đã ghi lại các trận động đất, các phán quyết quan trọng của Tòa án Tối cao, chiến tranh và biến đổi khí hậu. Sơ yếu lý lịch của cô bao gồm chụp hình cho National Geographic, Sports minh họa, ESPN và những người khác. Cô ấy là Đại sứ của Nikon. Cô là người đồng sáng lập ThinkTank Photo. Cô thậm chí còn tiến xa đến mức đạt được giải Pulitzer cho bài tiểu luận nhiếp ảnh ghi lại một nạn nhân chiến tranh trẻ tuổi ở Iraq.
Hỏi: Sự nghiệp của bạn cực kỳ lừng lẫy từ việc chụp hình cho Sports Illustrated, đưa tin về Tòa án tối cao, quay phim tại Thế vận hội và ghi lại biến đổi khí hậu. Bạn có sở thích thể loại nhiếp ảnh nào không, hay chính sự đa dạng của nó đã kích thích bạn với tư cách là một nghệ sĩ?
Niềm đam mê của tôi là chụp ảnh những câu chuyện để giúp hiểu về thế giới chúng ta đang sống. Tôi đã kể những câu chuyện quan trọng trong sự nghiệp của mình: những câu chuyện tin tức như trận động đất Loma Prieta, các sự kiện thể thao lớn, bao gồm Super Bowls và World Series. Tôi đã chụp ảnh các nhà lãnh đạo thế giới và các biểu tượng văn hóa cùng với nhiều chủ đề khác nhau, từ biến đổi khí hậu đến các phán quyết quan trọng của Tòa án Tối cao và bộ mặt không ngừng phát triển của nước Mỹ.
Một số câu chuyện tôi chụp là những dự án dài hạn và đầy cảm xúc như câu chuyện đoạt giải Pulitzer của tôi về Saleh, một cậu bé bị thương nặng trong cuộc chiến tranh Iraq. Tôi mong muốn thu hút sự chú ý và nhân đạo hóa các vấn đề, trong trường hợp này là chiến tranh. Tôi hướng đến việc tạo ra sự sâu sắc, đồng cảm, lòng trắc ẩn, khơi dậy cảm xúc, gợi lên một cảm giác, thể hiện cảm giác đó như thế nào.
“Tôi phải cảm nhận được điều gì đó đủ để có thể chụp ảnh nó, nhưng không cảm nhận sâu sắc đến mức khiến tôi tê liệt.”
Tôi chụp ảnh với mong muốn người xem sẽ cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn, sự tức giận khi diễn xuất, theo cách mà họ được thúc đẩy hành động hoặc được thông báo theo một cách mới.
Bởi bản chất, tôi là người tích cực và tôi nhìn thấy những điều tốt đẹp nhất, tôi nhìn thấy ánh sáng ở mỗi con người. Trong công việc của mình, tôi cố gắng làm sáng tỏ điều gì đó, đưa điều gì đó ra ánh sáng, một cách thực tế hoặc ẩn dụ. Tôi tìm kiếm các chủ đề phổ quát để thu hút sự chú ý đến điều gì đó, hy vọng tiết lộ các chủ đề phổ quát và thể hiện tính nhân văn để mọi người quan tâm và tương tác với nhiếp ảnh của tôi. Tôi thường lấy một vấn đề hoặc dữ liệu và đặt khuôn mặt con người vào đó để làm cho nó dễ hiểu. Thông qua tính nhân văn, tôi cố gắng khai thác những điều phổ quát tạo nên con người chúng ta, tình yêu và gia đình, để khơi gợi sự tương tác của người xem. Mặc dù chúng ta có những khác biệt nhưng tất cả chúng ta đều có chung những đặc điểm và ước mơ cơ bản của con người.
Hỏi: Khi chụp nhiều đối tượng khác nhau như vậy, bạn có cảm thấy tầm quan trọng của việc kết hợp các bức ảnh của mình với một phong cách riêng biệt không? Nếu vậy, bạn tập trung vào điều gì khi chụp để làm cho các bức ảnh có thể được nhận biết là “tấm ảnh của Deanne Fitzmaurice”?
Tôi tìm kiếm các lớp câu chuyện để gây dựng lên những bức ảnh của mình. Tôi tìm kiếm các yếu tố kể chuyện có sắc thái trong các tác phẩm của mình. Tôi cố gắng dạy cho người xem điều gì đó – mang đến cho họ thông tin mới hoặc trình bày thông tin cũ theo cách mới. Tôi đang tìm kiếm điều kỳ diệu và năng lượng trong khung hình được tạo ra bởi ánh sáng, màu sắc và khoảnh khắc. Có một đỉnh điểm khi cơn bão hoàn hảo sắp xếp các yếu tố vào thời điểm cao điểm.
Tôi luôn tìm kiếm những điểm đặt cạnh nhau thú vị: điều gì là không phù hợp hoặc là một ngoại lệ ở đây? Tôi muốn gây ngạc nhiên cho người xem khi tìm kiếm những điều không thể đoán trước, một hình ảnh có góc cạnh. Mỗi hình ảnh đều cần một điều gì đó đặc biệt: ánh sáng, màu sắc, khoảnh khắc. Không nên có điều gì thừa thãi mà không giúp xây dựng câu chuyện mà bạn đang muốn kể trong khuôn khổ này. Những khoảnh khắc nào trong câu chuyện này mà tôi cần diễn giải thành hình ảnh?
Tôi có thể tạo ra một điều bí ẩn để người xem đặt câu hỏi không? Tôi có thể tạo một nơi thú vị để mắt lang thang với các lớp yếu tố kể chuyện không? Nhằm mục đích đưa người xem đến một nơi mà họ chưa từng đến ở cấp độ này hay cấp độ khác, về mặt trực quan hoặc cảm xúc. Không nên có thứ gì trong ảnh mà không giúp kể được câu chuyện.
Hỏi: Nhân Ngày Quốc tế Phụ nữ, tôi muốn giới thiệu những người phụ nữ xuất sắc trong lĩnh vực của họ và bạn là một trong số họ. Bạn cảm thấy thế nào khi là một người phụ nữ trong ngành?
Khi tôi mới bắt đầu sự nghiệp phóng viên ảnh, ngành này chủ yếu là nam giới. Ngày nay, tôi rất vui khi thấy gần một nửa số học sinh trong lớp tôi dạy là phụ nữ.
“Tôi biết rằng giới tính của tôi đã giúp ích cho tôi trong một số câu chuyện và làm tổn thương tôi trong những câu chuyện khác.”
Nhìn chung, tôi cố gắng trở thành một con người trước tiên và sau đó là một nhiếp ảnh gia. Tôi đã học được cách đôi khi đặt máy ảnh xuống và chỉ đơn giản là có mặt. Khi tôi trung thực nói lên sự thật của mình trong trạng thái dễ bị tổn thương, tôi kết nối ở mức độ sâu sắc hơn với những người tôi chụp ảnh. Tôi mong muốn tạo ra sự kết nối cá nhân, tìm ra điểm chung để họ tiết lộ sự thật của mình. Khi tôi quan sát, tôi đang đọc mọi người. Ngôn ngữ cơ thể của họ đang nói với tôi điều gì? Tôi đã học cách tôn vinh và tôn trọng những người tôi chụp ảnh, khi họ tin tưởng giao phó câu chuyện của họ cho tôi. Để có thể bước vào cuộc sống của ai đó, tôi cho phép họ nói đồng ý. Không là một từ bạn nghe thấy trên đường đi đến có. Tôi đã học được cách cho mọi người nhiều cơ hội để nói đồng ý.
Bạn có thể theo dõi tác phẩm mới nhất của Fitzrmaurice tại @DeanneFitzmaurice và @ThinkTankPhoto.
Chelsea Kyle
Người nhiếp ảnh gia nữ tiếp theo được giới thiệu là nhiếp ảnh gia ẩm thực Chelsea Kyle.
Nổi tiếng với những dự án và khách hàng VIP như The New York Times, Starbucks, St. Germain, Grey Goose, Johnnie Walker, Apple, Budweiser, Kraft, Olipop, Bon Appetit, Food & Wine, Vanity Fair, Sephora, Oprah Magazine, Refinery 29….,tôi có thể đảm bảo với bạn rằng sau khi nhìn thấy nó, bạn sẽ nhận ra bạn đã từng thấy phong cách hình ảnh này ở đâu đó rồi. Phong cách của cô ấy rất độc đáo, sáng tạo và vui vẻ. Không có gì ngạc nhiên khi cô ấy là nhiếp ảnh gia ưa thích của các thương hiệu hiện đại, vui nhộn và sáng tạo.
Q: Chelsea, tác phẩm của bạn cực kỳ sáng tạo và độc đáo. Hãy kể cho chúng tôi một chút về quá trình sáng tạo của bạn khi bạn được giao nhiệm vụ.
Cảm ơn! Thật vinh dự khi được nói chuyện với bạn và nhóm Fstoppers. Tôi đã là người theo dõi và hâm mộ lâu năm kể từ khi Lee Morris và Patrick Hall bắt đầu vào năm 2010.
Quá trình sáng tạo có thể rất khó diễn đạt rõ ràng, nhưng trong nỗ lực giải thích quá trình sáng tạo của tôi, tôi muốn nói rằng những ảnh hưởng của tôi được hình thành rất nhiều bởi tình yêu của tôi đối với những ngày đầu chụp ảnh kĩ thuật số và cái hồn rất khó diễn tả của ảnh film, yêu cầu về máy móc và cách vận hành một studio phục vụ thương mại quảng cáo. Tất cả chúng ta đều có chung cảm giác hoài niệm về một thời kỳ nào đó, với tôi nó là nguồn cảm hứng trong sáng tạo của mình và nó mang tới thật nhiều mới mẻ và thú vị.
Ngoài ra, tôi sử dụng màu sắc và tính thẩm mỹ được lấy cảm hứng từ những địa điểm, bộ phim và bức ảnh yêu thích của tôi từ thời thơ ấu. Đưa bối cảnh và ánh sáng vào cuộc sống trong một studio trống trải dựa trên những phát hiện từ khoảnh khắc hoàn hảo mà tôi phát hiện ra trong thực tế chính là nơi tôi phát triển. Đưa khán giả vào một thế giới của riêng tôi nhưng cũng đồng thời đánh vào hợp âm “nhiếp ảnh cổ điển” hoài cổ, quen thuộc là một trải nghiệm thực sự bổ ích.
Hỏi: Nhiều Nhiếp ảnh gia dường như không thể tìm kiếm được phong cách của mình. Hình ảnh của bạn, khi được sử dụng, có thể nhận ra ngay là của bạn. Bạn có thể chia sẻ với chúng tôi một chút về cách bạn tạo ra diện mạo của mình và quá trình đó mất bao lâu không?
Thực sự, theo tôi, lời khen tốt nhất mà bạn có thể nhận được là khi ai đó nhận ra tác phẩm của tôi mà không cần nhìn thấy tên liên kết hoặc ghi công của tôi. Tôi vẫn cảm thấy hưng phần mỗi khi được nghe những câu nói kiểu như vậy. Tôi tin rằng phần ly kỳ nhất khi trở thành Nhiếp Ảnh gia và Đạo Diễn là thử thách tạo ra một góc nhìn mới mẻ và thú vị cho người xem; không có gì thú vị đến từ việc tái tạo chính xác thứ mà ai đó đã thấy trước đây.
“Phần lớn điều đó xuất phát từ việc tin tưởng bản thân và làm theo quyết tâm của mình chứ không chỉ làm những gì an toàn.”
Tôi phải thừa nhận rằng điều đó không phải lúc nào cũng dễ dàng, đặc biệt khi bạn đang tạo ra công việc cho khách hàng chứ không chỉ cho mục đích theo đuổi sáng tạo của mình. Trong những năm qua, tôi nhận thấy rằng việc thực hiện các buổi chụp thử để đáp ứng nhu cầu cá nhân đã giúp tôi thể hiện được công việc mình muốn làm. Tôi luôn tự hào và được khích lệ khi khách hàng tham khảo tác phẩm của tôi khi thực hiện pitching.
Hỏi: Nhân Ngày Quốc tế Phụ nữ, tôi muốn giới thiệu những người phụ nữ xuất sắc trong lĩnh vực của họ và bạn là một trong số họ. Bạn cảm thấy thế nào khi là một người phụ nữ trong ngành?
Các lĩnh vực nhiếp ảnh, phim ảnh và điều hành sáng tạo chủ yếu do nam giới lãnh đạo trong nhiều năm.
“Tôi cảm thấy rất may mắn khi được lớn lên trong thời điểm mà lựa chọn trở thành một nhiếp ảnh gia luôn sẵn có đối với tôi với tư cách là một phụ nữ.”
Tôi được bà ngoại nuôi dưỡng, bà thường nhắc nhở tôi khi còn là một cô gái trẻ rằng bà và nhiều phụ nữ khác, chỉ cách đây không lâu, có rất ít hoặc không có lựa chọn hoặc cơ hội nào để theo đuổi bất kỳ sở thích việc làm cụ thể nào, chứ chưa nói đến sự nghiệp độc lập như một người làm nghề tự do. nghệ sĩ và nhiếp ảnh gia. Bà tôi, người đã phải kết hôn để mở tài khoản ngân hàng hoặc mua đất, rất ngạc nhiên khi biết giờ đây tôi đang nuôi dưỡng cơ hội lãnh đạo công việc kinh doanh nhiếp ảnh của riêng mình và tuyển dụng nhiều phụ nữ đồng nghiệp dưới quyền mình. Bà và mẹ tôi đã tạo cho tôi rất nhiều động lực và sự tự tin để đạt được mục tiêu của mình.
Tôi đã rất may mắn được gặp rất nhiều người tuyệt vời trong ngành này thuộc mọi danh tính, những người đã giúp nâng đỡ và định hình sự nghiệp của tôi. Tuy nhiên, điều này không phải lúc nào cũng đúng với bản thân tôi hoặc với những người khác.
Có những lúc tôi được thuê làm việc 12 tiếng mỗi ngày trong những job cực kì vất vả, và được yêu cầu tôi nên mặc váy và đi giày cao gót trong khi nam giới có thể thoải mái và ăn mặc theo cách họ muốn. Một số kỷ niệm Tôi vẫn cảm thấy xấu hổ vì đã để nó xảy ra, mặc dù tôi là nạn nhân, bởi vì nếu chúng ta chấp nhận một thứ gì đó mà chúng ta biết là không tốt, thì chúng ta cũng là một phần nguyên nhân để nó xảy ra.
“Đôi khi, có những tình huống bất công một cách trắng trợn bất kể giới tính, tuổi tác, chủng tộc, v.v. Với tôi, với tư cách là một người từng trải qua những tình huống này, điều quan trọng là phải tạo ra một không gian thúc đẩy môi trường an toàn cho mọi người như tôi hiện đang ở trong một xã hội vị trí thuê đội và tạo cơ hội cho các nghệ sĩ khác.”
Tôi nhận ra rằng tôi thật may mắn khi có thể nói không và lên tiếng mà không sợ bị trả thù hay bị quịt tiền và những điều tương tự. Hơn nữa, điều quan trọng đối với tôi là tôi đưa ra quyết định dựa trên những gì tốt cho ngành chứ không chỉ cho bản thân tôi. Tôi không tham gia nghề này để trở nên giàu có. Tôi làm điều đó vì niềm đam mê và tôi cảm thấy có nghĩa vụ phải duy trì nó cho những ai có cùng cảm nhận.
“Niềm đam mê của tôi cũng giống như nhiếp ảnh, là tôi giúp ủng hộ việc phụ nữ được may mắn như tôi khi được trải nghiệm sức mạnh đáng kinh ngạc của việc được đánh giá về con người họ với tư cách là một nghệ sĩ chứ không phải về thể chất của họ.
Để xem tác phẩm mới nhất của Chelsea Kyle, bạn có thể theo dõi cô ấy trên Instagram tại @ChelseaLouiseKyle.
Polly Irungu
Nhiếp ảnh gia nữ nổi bật cuối cùng của chúng tôi hôm nay là Polly Irungu.
Polly Irungu là một nhà báo đa phương tiện và là người sáng lập Nhiếp ảnh gia Phụ nữ Da đen, một cộng đồng toàn cầu và danh mục gồm 1.000 phụ nữ da đen. Là một nhiếp ảnh gia, nhà văn và người sáng lập, tác phẩm của Polly đã được xuất bản trên nhiều ấn phẩm, bao gồm Adobe’s Create Magazine, The New York Times, Reuters, Global Citizen, NPR, BBC News, Refinery29, The Washington Post, BuzzFeed News, CNN và người khác. Hiện tại, Polly là Thành viên IWMF năm 2022, người sáng tạo cho lớp sáng kiến Người sáng tạo đầu tiên của Twitter và Linkedln, giảng viên tại Trung tâm Nhiếp ảnh Quốc tế và là một trong 20 nhà đổi mới báo chí thuộc chương trình khởi nghiệp của CUNY.
Hỏi: Polly, sự nghiệp của bạn cực kỳ lừng lẫy, bao gồm cả công việc cho các ấn phẩm, bao gồm Refinery29, NPR, The Washington Post, BuzzFeed, CNN, HuffPost, v.v. Với bằng cấp và kinh nghiệm sâu rộng trong lĩnh vực báo chí (có và không có ống kính), có câu chuyện nào bạn kể mà bạn đam mê nhất về thế giới ở đây không?
Polly: Thật là một câu hỏi hay. Tôi nghĩ câu chuyện vĩ đại nhất mà tôi đã kể và câu chuyện tôi vẫn đang kể là câu chuyện của chính tôi và lý do tại sao tôi làm công việc tôi đang làm. Có rất nhiều sức mạnh để có thể kể câu chuyện của riêng bạn. Tôi sẽ không thể kể câu chuyện của người khác nếu trước tiên tôi không kể câu chuyện của chính mình. Với tư cách là một nhà báo và người sáng lập đa phương tiện, tôi đã có thể đưa ra ánh sáng cho nhiều cá nhân và những câu chuyện của mỗi người. Tuy nhiên, không đời nào tôi có thể yêu cầu họ chia sẻ câu chuyện của mình mà không đủ tổn thương để chia sẻ câu chuyện của tôi. Từ làm việc trong lĩnh vực tin tức và đưa vô số câu chuyện lên sóng NPR, đến viết và chia sẻ những câu chuyện tin tức nóng hổi khi còn là thực tập sinh ở Arkansas, đến kể chuyện trực tuyến qua nhiều phương tiện khác nhau, đến hiện tại là người sáng lập một cộng đồng toàn cầu và soi sáng những câu chuyện và đóng góp của các nhiếp ảnh gia phụ nữ Da đen, tôi tự hào về mọi vai trò và tôi tin rằng tất cả họ đều xứng đáng được lắng nghe.
Hỏi: Việc bạn tạo ra nền tảng Nhiếp ảnh gia phụ nữ da đen đã mang lại cho nhiều phụ nữ cơ hội được nhìn thấy ở phạm vi rộng hơn. Cộng đồng nhiếp ảnh phản ứng thế nào với nền tảng này? Liệu nó có mở ra những cánh cửa như bạn đã hình dung không?
Polly: Trong vòng chưa đầy hai năm, phản ứng toàn cầu và tác động của BVWP đã vượt quá sức tưởng tượng điên rồ nhất của tôi. Có bao nhiêu người có thể nói rằng họ đã kỷ niệm năm đầu tiên ra mắt với quỹ tài trợ trị giá 50 nghìn đô la hợp tác với Nikon?! Nền tảng đã mở ra cánh cửa | thậm chí còn không biết sự tồn tại hoặc có thể tồn tại đối với những người giống tôi.
Các nhiếp ảnh gia phụ nữ da đen đã có thể chiếu sáng 1.000 nhiếp ảnh gia da đen mà ngành này không biết hoặc không hỗ trợ. Nó đã giúp hàng trăm người tìm thấy cộng đồng vào thời điểm tất cả chúng ta cần nó nhất. Nó đã giúp hàng trăm người được giáo dục và đào tạo miễn phí về kinh doanh nhiếp ảnh, giúp hàng trăm người nhận được các bài đánh giá danh mục đầu tư miễn phí từ các biên tập viên hàng đầu tại các ấn phẩm chính thống (NYT, NPR, National Geographic, Washington Post, Reuters, Guardian, v.v.), thậm chí còn giúp nhiều người hơn được tuyển dụng. và nhận được những cơ hội mà họ không hề tìm kiếm trước đó.
Hầu như mỗi tuần, tôi đều nghe một thành viên chia sẻ với tôi rằng BWP đã thay đổi cuộc sống của họ như thế nào và giúp họ mơ những ước mơ lớn hơn cho bản thân; điều đó vượt xa những gì tôi đã hình dung và đó là điều giúp tôi tiếp tục. Trở thành người xây dựng cộng đồng là một công việc không mệt mỏi và thường không được cảm ơn. Tuy nhiên, tôi rất biết ơn vì công việc này đã có tác động kể từ ngày đầu tiên ra mắt, khi tôi đã có quỹ cứu trợ COVID-19 trị giá 14 nghìn đô la cho đến nay, khi tôi hợp tác với Adobe trong #BWPSummit khai mạc của BWP.
Hỏi: Nhân Ngày Quốc tế Phụ nữ, tôi muốn giới thiệu những người phụ nữ xuất sắc trong lĩnh vực của họ và bạn là một trong số họ. Bạn cảm thấy thế nào khi là một người phụ nữ trong ngành?
“Tôi chính là sự thay đổi mà tôi mong muốn được thấy trong ngành này.”
Tôi ước mình không phải tốn quá nhiều thời gian để vận động cho sự thay đổi và công bằng. Tôi ước gì tôi có thể sử dụng thời gian đó để tập trung vào công việc của mình. Ở tuổi 27, tôi vẫn còn rất trẻ trong sự nghiệp. Tôi muốn một ngày nào đó có thể tập trung vào nghề của mình. Tôi muốn không phải liên tục đối mặt với nạn phân biệt chủng tộc trong và ngoài ngành ảnh. Cho đến lúc đó, công việc vẫn tiếp tục.
Để theo dõi tác phẩm mới nhất của cô ấy, bạn có thể theo dõi cô ấy trên Instagram tại @Pollylrungu và @BlackWomenPhotographers.
Kết luận
Việc chọn phụ nữ để góp mặt trong Ngày Quốc tế Phụ nữ có cảm giác hơi giống với kịch bản tuổi thơ đầy chông gai khi chọn đội bóng né. Tất nhiên, có những biểu tượng thời hiện đại, chẳng hạn như nhiếp ảnh gia nữ chuyên về chân dung Sue Bryce, Lindsay Adler, và có lẽ là nhiếp ảnh gia nữ nổi tiếng nhất, Annie Leibovitz. Nếu không gian cho phép, tôi muốn chia sẻ tác phẩm của nhiếp ảnh gia động vật hoang dã Tensi Ward và nhiếp ảnh gia thai sản Tianna J Williams. Một số nghệ sĩ yêu thích của tôi còn bao gồm bộ đôi cực kỳ sáng tạo của Colors Collective, nhiếp ảnh gia chăm sóc da như họa sĩ Aude Angot và nhiếp ảnh gia phiêu lưu táo bạo Krystle Wright (chỉ kể tên một số ít). Về đặc tính của Ngày Quốc tế Phụ nữ, những người phụ nữ được chọn cho bài viết này đã tóm tắt rất rõ quan điểm của tôi. Đôi khi, nặng nề nhất với những hợp đồng thể thao, việc là một phụ nữ trong ngành đã khiến tôi gặp bất lợi. Những lần khác, đó không phải là vấn đề. Vào những lúc tôi gặp phải những tình huống buộc phải phá bỏ những khuôn mẫu, tôi nhắc nhở bản thân về đặc ân mà tôi có được để xóa tan chúng.
Đồng thời, nhiều đồng nghiệp hoặc khách hàng nam của tôi là một trong những người ủng hộ tôi lớn nhất, giới thiệu tôi về các hợp đồng và tập hợp tôi với tư cách là một nghệ sĩ. Chúng ta đã đi được một chặng đường dài và chúng ta vẫn còn một chặng đường để đi tiếp, giống như chúng ta đã làm trong hầu hết các cuộc cải cách xã hội.
—
Dịch từ bài viết gốc tại fstoppers
Bản quyền bài dịch thuộc về Học viện nhiếp ảnh Chimkudo