Chiara Zonca là một nhiếp ảnh gia fine art gốc Ý hiện đang sống ở phía Tây Canada. Cô chủ yếu chụp ảnh phong cảnh – những bức ảnh mang lại cảm giác siêu thực (surreal) và phần nào thể hiện cá tính độc đáo của cô. Trong tình hình dịch COVID-19 hoành hành trên thế giới nói chung và tại Canada nói riêng, Chiara Zonca đã ghi lại nhật ký bằng hình ảnh (visual diary) một cách vô cùng độc đáo. Ngay sau đây, hãy cùng lắng nghe câu chuyện dưới góc nhìn của nữ nhiếp ảnh gia này.
Bây giờ có lẽ đang là 7 giờ sáng. Một tia nắng rụt rè ló qua cửa sổ, in bóng những cành cây lên chiếc rèm cửa. Nhìn ra bên ngoài chỉ toàn là cây cối, và tôi đã có khả năng phân biệt được các sắc độ màu xanh khác nhau trong vài tuần nay. Trước đây, những khu rừng ở Colombia trong mắt tôi chỉ là một mảng màu nhàm chán. Nhưng giờ đây tôi có thể thấy được từng lớp màu, trông chúng sống động hơn rất nhiều.
“Chưa bao giờ tôi cảm nhận ánh sáng tốt đến vậy”
Tôi bước ra khỏi giường và chuẩn bị đi pha một cốc cà phê. Khi đi qua phòng khách, tôi nán lại để cảm nhận vẻ đẹp của ánh sáng đang tràn vào căn phòng. Mắt tôi lần theo các tia nắng đang rọi lên mọi bề mặt trong phòng, khiến chúng phút chốc trông thật đặc biệt và khác lạ. Khoảnh khắc ấy khiến tôi chụp nhiều ảnh đến nỗi không thể đếm được mình đã chụp bao nhiêu tấm.
“Làm quen với góc nhìn hẹp thực sự là một thử thách”
Cảm hứng thường đến với tôi từ những khung cảnh bên ngoài. Vì vậy phải thích nghi với những hạn chế về tầm nhìn thực sự là một thử thách đối với tôi. Kể từ khi Canada có lệnh phong toả, với tôi, chưa một ngày nào là ngày nhàm chán cả, vì năng lượng và sự sáng tạo luôn chảy trong tôi. Tôi nghĩ rằng giữ cho mình nguồn cảm hứng chính là chìa khoá để có thể cân bằng cuộc sống và trở nên hạnh phúc hơn trong thời gian này.
Vào mỗi buổi sáng, sau khi thức dậy, tôi thường ngồi bên cửa sổ. Tôi và chồng sẽ cùng làm việc trên một chiếc bàn lớn. Tôi sẽ tự đặt ra những công việc cho bản thân và cố gắng hoàn thành nó trong buổi sáng. Đến buổi chiều, tôi sẽ có nhiều thời gian cho bản thân hơn.
Các công việc buổi sáng sẽ tuỳ thuộc vào những gì tôi thích làm, không có nhiệm vụ hay deadlines cụ thể. Tôi chủ yếu tìm cách cải thiện portfolio của mình, lập kế hoạch cho các shoot chụp, tìm kiếm cảm hứng mới, đôi khi tán gẫu với những người cùng làm sáng tạo. Những người làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật chịu ảnh hưởng rất lớn bởi đại dịch này, và tôi tin rằng trò chuyện online sẽ đưa chúng tôi đến gần nhau hơn. Tôi hy vọng giai đoạn khó khăn này sẽ tạo động lực để cộng đồng sáng tạo trở nên gắn bó hơn trong tương lai.
Những buổi chiều là cơ hội để tôi chụp ảnh và tận hưởng thiên nhiên bên ngoài. Ánh nắng, làn gió, dòng nước và hương thơm của những cây thông chính là đặc trưng trong mỗi ngày của tôi. Chúng giúp tôi trở nên hạnh phúc và suy nghĩ tích cực hơn.
Tôi biết thiên nhiên vô cùng quan trọng đối với sức khoẻ tinh thần của chúng ta, và đại dịch COVID-19 lại càng củng cố cho điều đó. Tôi sẽ cảm thấy vô cùng biết ơn nếu được đặt chân đến một nơi nào đó, đắm mình vào tự nhiên và chụp ảnh để chứng minh rằng con người cần thiên nhiên hoang dã đến mức nào.
Ở hòn đảo của tôi, tỉnh cho phép mọi người được ra ngoài và tận hưởng thiên nhiên, nhưng nên hạn chế và phải có trách nhiệm để tránh lây lan dịch bệnh. Tập thể dục ngoài trời đem lại lợi ích cho sức khoẻ. Nhưng nếu chính phủ của bạn yêu cầu người dân ở nhà, hãy tuân thủ nghiêm túc điều đó để tránh nhiễm bệnh.
Với tôi, tôi thích một đi bộ lên một con dốc cao gần 300m, quãng đường đi khoảng 6 cây số, băng qua đồng cỏ và khu rừng. Khi lên đến đỉnh dốc, tôi có thể nhìn thấy khung cảnh tuyệt đẹp của tất cả các hòn đảo xung quanh và dãy núi của bang Washington. Tôi làm điều này cách nhật, chẳng hạn thứ 2-4-6, dù trời mưa hay trời nắng. Khi có những người khác ở gần đó, tôi sẽ tránh khỏi đường mòn và đợi họ đi qua. Chúng tôi đều muốn tuân thủ yêu cầu giãn cách xã hội. Và nếu thấy có quá nhiều ô tô đỗ trên đường, tôi sẽ chọn một lối đi khác khác vắng người hơn.
“Tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể khiến một nơi nhỏ bé như vậy trông thật khác biệt”
Nơi còn lại mà tôi thường đến là một loạt các hang động bằng đá sa thạch nằm ở phía tây bắc của hòn đảo. Muốn đến đó tôi phải đi qua bờ biển, và đây là địa điểm lý tưởng để ngắm hoàng hôn cuối buổi chiều. Khi thuỷ triều xuống, những ngôi sao biển màu tím và tảo biển hiện ra, chúng trở nên lấp lánh hơn dưới ánh mặt trời. Tôi thường xuyên đến đây và chụp ảnh tại nhiều góc khác nhau, tại nhiều thời điểm trong một ngày. Và kết quả thật đáng ngạc nhiên, tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể biến khung cảnh nhỏ bé này trở nên thật khác lạ.
“Không còn cảm nhận được ranh giới giữa ngày với ngày”
Đôi khi tôi nghĩ rằng mình không nên tiếp tục chụp ảnh cùng một địa điểm thêm nữa. Nhưng tôi vẫn chụp, bởi hòn đảo này chính là ngôi nhà của tôi, tôi như được tiếp thêm cảm hứng vậy. Nói chung thì cuộc sống của tôi khá đơn giản. Tôi biết được ở trên hòn đảo này, được gần gũi với thiên nhiên là một đặc ân đối với mình. Nhưng đôi khi tôi cũng cảm thấy khá bức bối vì không được đi đây đi đó, không được thoả mãn cá tính “thích xê dịch” trong mình.
Dịch bệnh thế này khiến tôi bị mất nhận thức về thời gian. Có lẽ thời gian đối với tôi phải đếm bằng tuần hoặc bằng tháng. Thỉnh thoảng tôi thấy khá lo lắng, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc hơn mỗi khi nhìn ra cửa sổ. Tôi không chắc tình hình dịch bệnh có khả quan hơn không, nhưng tôi hy vọng rằng những điều tồi tệ nhất chỉ là chuyện quá khứ.
British Columbia không thực hiện các biện pháp quá hà khắc đối với người dân. Họ chủ yếu khuyến cáo người dân hạn chế các hoạt động ngoài trời, đóng cửa công viên và các sự kiện như buổi hoà nhạc… Chính phủ không ép buộc người dân, họ hy vọng mọi người chọn làm điều đúng đắn. Hầu hết các doanh nghiệp cũng tự nguyện đóng cửa.
Các cộng đồng sống tại những nơi như hòn đảo nhỏ này là đối tượng đang bị đe dọa nhiều nhất về sức khoẻ. Nơi đây có rất ít bệnh viện, hơn nữa nhiều người đã trên 60 tuổi, họ rất dễ bị tổn thương do cuộc khủng hoảng này. Dù vậy, chúng tôi vẫn luôn nỗ lực để bảo vệ sức khoẻ của bản thân và cả cộng đồng. Hy vọng một ngày mọi người có thể đến đây để tự mình trải nghiệm mảnh thiên đường nhỏ này.
Và với bản thân tôi, tôi không biết liệu hòn đảo này có mãi là chốn quê của mình không nữa. Khi đại dịch COVID-19 kết thúc, có thể tôi sẽ bị thu hút bởi những cung đường quyến rũ, chu du đây đó để chụp ảnh trên khắp thế giới. Nhưng điều này thật khó nói, dịch bệnh kéo dài khiến tôi không thể mường tượng điều gì sẽ xảy đến với mình.
Trong tương lai, tôi muốn có một căn nhà nơi tôi cảm thấy an toàn và được đắm mình vào thiên nhiên, được tự nhiên nuôi dưỡng. Có mặt tại hòn đảo này trong thời gian lockdown, lần đầu tiên tôi nhận thức được ý nghĩa của một ngôi nhà thực sự.
Tạm kết
Sở dĩ nhiếp ảnh gia Chiara Zonca có thể ghi lại nhật ký bằng những hình ảnh đẹp như vậy, là do Chính phủ Canada cho phép cư dân ra ngoài (nhưng Chính phủ vẫn khuyến khích người dân nên ở trong nhà). Còn tại Việt Nam, nhiều nơi đã và đang thực hiện Chỉ thị giãn cách xã hội của Thủ tướng Chính phủ. Hãy nghiêm túc chấp hành quy định để tránh lây lan dịch bệnh, nhanh chóng trở lại nhịp sống bình thường. Bạn hoàn toàn có thể sáng tạo nhật ký hình ảnh của riêng mình ngay cả khi ngồi trong nhà, bằng cách tham khảo 10 ý tưởng chụp ảnh tại nhà trong thời gian giãn cách xã hội.
Credit
—
Translated from website: urth.co
Bản quyền bài dịch thuộc về Học viện nhiếp ảnh Quảng cáo Chimkudo.
Không được trích dẫn toàn bộ hay một phần khi chưa có sự đồng ý.