Justin Mott là nhiếp ảnh gia và là người sáng lập Mott Visuals, một studio sản xuất phim và chụp ảnh có trụ sở tại Thái Lan và Việt Nam phục vụ toàn châu Á và hơn thế nữa. Hôm nay, hãy cùng nghe một trong những nhiếp ảnh gia nổi tiếng và được kính trọng nhất Đông Nam Á tâm sự về tầm quan trọng của một dự án cá nhân.
Gần căn hộ của tôi ở Hà Nội có một công viên, dù mới xây nhưng đã hơi cũ kỹ. Mỗi buổi sáng đi dạo qua nơi ấy, lắng nghe giai điệu trên Spotify, tôi lại hơi trầm tư một chút. Cái tiết trời này chỉ diễn ra một vài tháng trong năm, và tôi § yêu nó.
Tôi lớn lên ở New England, vì thế tôi cực thích cái cảm giác se se này của Hà Nội. Dường như tôi thực sự là một con người khác, thông minh hơn, năng động hơn. Và tôi dám nói mình trở nên sâu sắc hơn khi tôi có thể mặc quần dài cùng với một chiếc sweatshirt.
Cuộc dạo chơi khiến tôi suy ngẫm về quá khứ của mình, về nơi mà tôi bắt đầu với tư cách là một nhiếp ảnh gia trẻ. Khoảng 12 năm trước, tôi đã đến thăm Việt Nam với tư cách là một photogra-tourist (tự dưng bây giờ tôi lại nghĩ ra cụm từ đó, tạm gọi là khách du lịch chụp ảnh đi) và ngay lập tức yêu đất nước này. Nghe có vẻ sáo rỗng nhưng đó là sự thật.
Lúc ấy là tháng 11, vào một ngày cũng giống với thời tiết hôm nay, và tôi cảm thấy như đang ở nhà vậy. Hai năm sau, tôi trở lại nơi này và có kế hoạch trở thành một nhiếp ảnh gia full-time, chứ không chỉ là đến du lịch. Và thế là tôi đã trải nghiệm mùa hè đầu tiên tại Hà Nội.
Ôiii, tôi như tan chảy trong cái nóng và độ ẩm, thật kinh khủng. Nhưng Việt Nam không lừa được tôi đâu. Giống như khi nhắc đến những người bạn yêu thương, bạn chấp nhận cả cái tốt và cái xấu của họ; tôi vẫn ở lại, vượt qua cái thời tiết nóng nực ấy, và vẫn yêu Việt Nam.
Lúc trở lại Hà Nội, tôi mang theo một đống nợ tín dụng từ những thiết bị từng mua mà chẳng cần đến, cùng với một năm học đại học còn lại mà tôi sẽ chẳng bao giờ học xong. Kế hoạch của tôi là tập trung vào các dự án cá nhân và thực hiện các dự án như thể chuẩn bị cho tốt nghiệp năm cuối. Tôi bị thu hút bởi một cuốn sách tôi tìm thấy ở San Francisco của Philip Jones Griffiths về các nạn nhân của chất độc màu da cam, và tôi muốn tạo ra phiên bản của riêng mình về câu chuyện này.
Sau khi ổn định cuộc sống và tìm thấy mục tiêu của mình với sự giúp đỡ của Thuỷ (một người phụ nữ tuyệt vời, một trong những người bạn thân nhất của tôi cho đến ngày nay và tôi vẫn luôn biết ơn cô ấy), tôi đã vào được trại trẻ mồ côi dành cho nạn nhân chất độc da cam. Tôi bắt đầu dự án của mình và cuối cùng bắt đầu với sự nghiệp nhiếp ảnh. Dự án đã đem lại cho tôi một số thành quả, bao gồm việc tôi được nhận vào Hội thảo Eddie Adam uy tín, giành được Giải thưởng Marty Forscher về nhiếp ảnh nhân đạo và giải thưởng Nhiếp ảnh gia mới nổi do Missouri School of Journalism trao tặng.
Dự án này đã mở ra cho tôi cánh cửa đến với New York Times, thực hiện hơn 100 dự án cùng họ vòng quanh châu Á trong suốt sự nghiệp của tôi. Dần dần tôi có nhiều tác phẩm editorial hơn, rồi đến các tác phẩm thương mại khi ngân sách biên tập được tăng lên.
Tất cả những điều đó đã giúp tôi bắt đầu công việc kinh doanh sản xuất video và nhiếp ảnh thương mại, mục tiêu kinh doanh chụp ảnh cưới, và cho đến nay là 4 năm làm việc với tư cách là host/giám khảo trên History Channel’s Photo Face-Off.
Tôi hiểu đây là một chặng đường sự nghiệp kỳ lạ và sẽ chẳng giống ai, nhưng sự nghiệp của tôi thực sự bắt đầu như vậy, khởi nguồn từ một dự án cá nhân mà tôi đã thực hiện 10 năm trước. Đó chính là dấu ấn tôi tự hào nhất, ảnh hưởng đến cả chặng đường sau này.
Bản thân tôi đã học được rất nhiều điều trong suốt thời gian đó với tư cách là một nhiếp ảnh gia, nó thực sự định hình con người tôi. Tôi học được cách chộp lấy khoảnh khắc, kìm nén cảm xúc (không hẳn là điều tốt) và tập trung vào câu chuyện. Tôi cũng nhận ra rằng mình không thể thoát khỏi dòng cảm xúc khi chỉnh sửa và sắp xếp những bức ảnh về lũ trẻ ấy.
Tôi đã học được tính kỷ luật khi chỉ sử dụng một máy ảnh kèm theo một ống kính (Canon 5D và 35mm). Việc tự đặt ra “kỷ luật” như vậy đã khiến tôi suy nghĩ lại về các tác phẩm của mình. Nó khiến tôi di chuyển nhiều hơn và nhìn chung thì tôi trở thành một nhiếp ảnh gia thận trọng hơn.
Tôi đã học được tầm quan trọng của sự kiên nhẫn và cách dự đoán những khoảnh khắc, cũng như việc ngồi lại và quan sát. Việc hàng ngày chụp ảnh những khung cảnh diễn ra ở cùng một nơi đã khiến tôi sáng tạo hơn, thoát ra khỏi sự nhàm chán. Tôi tìm ra những bố cục mới, những cách mới để kiểm soát ánh sáng, và các cách tiếp cận khác nhau để kể chuyện bằng hình ảnh.
Mỗi ngày trải nghiệm là một ngày tôi lớn lên. Có những ngày tôi đã chụp những bức ảnh rất tệ. Nhưng thất bại cũng tốt, vì tôi đang học hỏi và phát triển mỗi ngày mà. Tôi không còn chụp những bức ảnh khiến chính mình xuýt xoa giống hồi đại học (hoặc tệ hơn là cố gắng bắt chước ảnh của nhiếp ảnh gia khác). Tôi bắt đầu cố gắng tạo ra một thứ gì đó độc đáo hơn – thứ mà tôi có thể gọi là mang bản sắc của riêng tôi. Tác phẩm của tôi không phải là tác phẩm hay nhất về chủ đề này, nhưng nó là có sức ảnh hưởng nhất đối với tôi.
Tôi đắm chìm trong toàn bộ quá trình, từ hình thành ý tưởng, xây dựng câu chuyện, xâu chuỗi để tạo ra những hình ảnh cuối cùng. Trong hơn mười năm qua, tôi đã bắt đầu một số dự án và phần lớn chúng đều thất bại vì nhiều lý do, một phần cũng là vì tôi không bao giờ có thể thực sự lấy lại cảm giác như trước kia.
Tôi đã chụp cho nhiều người, ngoại trừ bản thân mình trong mười năm đó. Tôi hạnh phúc và hài lòng với con đường sự nghiệp của mình, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó. Tôi biết mình đã dần phát triển trên con đường sự nghiệp, nhưng sau cùng, không gì có thể sánh được với những thành quả mà tôi đạt được từ dự án cá nhân đầu tiên ấy.
Không có sách hướng dẫn, không có danh sách các dự án để lựa chọn, không có cách nào đúng hay sai để thực hiện nó, không có gì đảm bảo rằng nó sẽ thành công, không có sự giúp đỡ. Bạn chỉ cần bắt tay vào thực hiện, kỷ luật và tập trung.
Các dự án cá nhân không chỉ dành cho các nhiếp ảnh gia tài liệu hay phóng viên ảnh, tất cả các nhiếp ảnh gia đều sẽ có lợi từ quá trình này. Chúng dành cho tất cả mọi người, bất kỳ ai đang tìm kiếm nguồn cảm hứng, muốn mở rộng khả năng sáng tạo và khám phá điều gì đó mới mẻ về bản thân.
Tôi viết bài này sau khi đi dạo dưới thời tiết khắc nghiệt trong công viên đang dần cũ kỹ. Và dù hồi tưởng về quá khứ là một điều thú vị, tôi vẫn tiếp tục hướng tới tương lai.
Trong hai ngày nữa, tôi sẽ bắt tay vào chapter tiếp theo của dự án cá nhân khác đang thực hiện. Dự án còn một chặng đường dài phía trước, nhưng ít nhất thì tôi đã bắt đầu. Cũng khá sợ hãi và lúng túng khi khám phá ra mình là ai ở giai đoạn này trong sự nghiệp của bản thân.
Có thể dự án sẽ bế tắc, có thể nó sẽ ở mức trung bình. Ai mà biết được… Nhưng tôi biết tôi sẽ yêu thích quá trình này, tôi biết sẽ học được điều gì đó và cải thiện bản thân hơn.
Tôi cảm thấy trần trụi (xin lỗi vì hình ảnh đáng lo ngại đó nếu bạn đã gặp tôi) mà không có client, người biên tập và chỉ đạo từ ai đó. Nhưng tôi cũng cảm thấy được giải phóng và sung sướng tột độ khi cố gắng lấy lại cái cảm giác đã xuất hiện hơn một thập kỷ trước.
Chốt hạ là hãy dừng việc cân nhắc và viện lý do lại, bắt tay vào thực hiện ngay bây giờ đi!
Credit
—
Translated from website: petapixel.com
Bản quyền bài dịch thuộc về Học viện nhiếp ảnh Quảng cáo Chimkudo.
Không được trích dẫn toàn bộ hay một phần khi chưa có sự đồng ý.